Thu Minh: Kẻ mở đường, kẻ bốc đồng và… hơn thế


Tuy nhiên, khi đặt vấn đề rằng, đó là điều người ta nhìn nhận đầu tiên khi nhìn thấy chị, chúng ta vẫn nên có vài quan điểm riêng để trao đổi, Thu Minh đã gật đầu.

Cái chết của những kẻ mở đường!

- Có vẻ như chị đang thay đổi sau quá nhiều bài báo về sự sexy mang tên Thu Minh?

- Tôi đã có phát biểu chính thức về điều này. Thứ nhất, sự cố bị nhắc lại nhiều lần vừa qua là một tai nạn sân khấu và tôi ý thức mình sẽ không để lặp lại một lần nữa. Thứ hai, không phải tôi cố tình sexy khoe thân để gây sự chú ý một cách rẻ tiền mà đơn giản đó là một yêu cầu về phục trang cho phù hợp với xu hướng chung của ca sĩ dòng nhạc dance thế giới. Anh thấy đó, sau album “Thiên đàng” - một album eletro-dance, tôi mới bắt đầu thay đổi về hình thức. Từ tóc tai cho đến phục trang... Đến album “Body language” - thì từ cái tên album đã định hình tôi vào một phong cách trình diễn nhất định. Trang phục để hát nhạc dance vừa phải trẻ trung mạnh mẽ, một chút gợi cảm và dễ vận động... thì không thể nào mặc các bộ đầm trung tính dịu dàng được... Các ca sĩ của dòng âm nhạc này như Madonna, Beyonce, Lady Gaga... họ cũng mặc rất gợi cảm, và ngay cả Madonna cũng thường xuyên gặp phải các trường hợp bị tranh luận gay gắt. Nhưng Madonna là người tiên phong. Và tôi nghĩ rằng người tiên phong bao giờ cũng là người dũng cảm, đôi khi cái chết của họ lại là một sự hy sinh của kẻ mở đường.

Ở Việt Nam, trước tôi người làm nhạc dance “quốc nội” chưa nhiều. Gần như tôi là người chuyên sâu và đi dài hơi nhất. Là một kẻ độc hành, đôi khi mình cũng có một cảm giác cô độc nhưng mình cũng có cái kiêu hãnh nhất định. Tôi đón nhận ý kiến công chúng một cách bình tĩnh, ý kiến nào đúng tôi sửa ngay - chẳng hạn sự cố sân khấu ồn ào vừa qua. Nhưng còn những ý kiến dựa hơi đám đông và cá nhân nhân danh công chúng, tôi không để ý.

- Tôi thấy rằng, nếu khán giả là đàn ông - chắc họ sẽ khoái hình ảnh của chị. Còn phụ nữ chắc họ cảm thấy gai mắt, và có khi họ lên tiếng phản đối chị cũng có phần ganh tị chăng?

- Tôi không bình luận gì về điều này. Nhưng đứng ở phía một người phụ nữ tôi cũng thấy một điều rằng, “đẹp khoe, xấu che”. Tôi cũng như mọi người phụ nữ khác, không dại gì khoe nhược điểm cho thiên hạ cả. Còn nếu mình có lợi thế một chút, tại sao lại không làm nó đẹp hơn. Đôi khi trong các thiết kế trang phục, các nhà thiết kế cũng cố gắng khai thác mạnh tay một chút, cũng chỉ để làm cho tôi đẹp hơn... và cá tính hơn. Trang phục sân khấu là những thứ chỉ dành để mặc khi trình diễn, ở ngoài đời không ai mặc vậy cả. Vì thế các nghệ sĩ cũng thường ăn mặc táo bạo hơn một chút, cũng là để tạo sự khác biệt với mọi người.

- Nhiều người không ngờ chị đứng giữa tâm bão và phát biểu trước cuộc gặp mặt ba bên: Quản lý - truyền thông - nghệ sĩ vừa rồi đấy?

- Tại sao không? Tôi cũng muốn nói những bức xúc của mình chứ. Nói thật, rằng tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Thứ nhất là khi nghệ sĩ bị tai nạn, hầu như chúng tôi đơn độc tự bảo vệ mình trước truyền thông. Báo chí thì thích viết gì thì viết, đăng gì thì đăng về chúng tôi. Nghệ sĩ đi kiện trước đây lần nào cũng như “con kiến đi kiện củ khoai” ấy... Tôi vào nghề này từ năm 16 tuổi, bao nhiêu năm đã qua tôi đã làm gì, phấn đấu ra sao để có được ngày hôm nay đầy gian nan, nhưng suýt nữa bị đánh đổ bởi một tấm hình chộp lén! Và tôi sợ nhất, cái kiểu quy chụp, đặt tôi đứng cạnh những bạn trẻ cố tình lợi dụng những scandal kiểu này. Tôi là nghệ sĩ đi lên bằng thực lực, giữ gìn lối sống cá nhân không bao giờ phát ngôn hay gây scandal phạm vào đạo đức nghề nghiệp và đời sống cá nhân gây ảnh hưởng xấu đến giới trẻ...

Anh ấy đúng là hình mẫu người cha của con tôi mà tôi chờ đợi

- Chị vừa nhắc đến việc giữ gìn lối sống. Cụ thể là thế nào?

- Bạn thử xem tôi có những scandal tình ái nào không? Có hình ảnh ăn chơi thác loạn gì không? Có chiêu trò gì với công nghệ lăng xê không?... Tôi cho rằng, mình đến với ánh đèn sân khấu phải là những hình ảnh và âm thanh mang cái riêng cá tính, nổi trội khác người thì đó mới là trình diễn. Bởi khán giả họ muốn xem những điều mà họ không nhìn thấy ở đời thường. Còn với đời sống riêng, tôi luôn tự gò mình vào một khuôn khổ của nền tảng giáo dục gia đình: ăn nói ra sao, ứng xử thế nào? Tôi mong muốn mọi người chú ý tôi bằng khía cạnh chuyên môn, chứ không chỉ bằng chuyện tôi đang yêu anh nào, đi dự tiệc với ai, mặc đồ hiệu gì, đi giày bao nhiêu USD...

- Àh...

- Nói thêm thế này. Bố mẹ tôi người Bắc. Tôi lớn lên ở Sài Gòn, nhưng thực sự thì tính cách lại tương đối cổ hủ theo kiểu người Bắc. Tôi có cảm thấy sự khác biệt của mình nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái vì điều đó. Cổ hủ trong chuyện tình cảm và lối sống, có thể khiến tôi cảm thấy bị thiệt thòi và mệt mỏi đôi lúc, nhưng ngược lại nó lại làm cho cuộc sống nghệ sĩ của tôi an toàn.

- Thảo nào, bao nhiêu năm người ta chỉ khai thác được chuyện Hoài Sa - Thu Minh thôi nhỉ?

- Thôi chuyện qua rồi, không nhắc lại nữa. Anh Sa giờ là người có gia đình, có vợ có con rồi, và tôi cũng có chuyện tình cảm của riêng tôi nữa.

- Đấy, Hoài Sa còn yên bề gia thất trước chị đấy!

- Vâng, đấy là duyên số, phước phận của mỗi người. Tôi cũng mưu cầu hạnh phúc như mọi người thôi, nên cũng phải chờ. Mới đây, có người bạn nhận xét về tôi, tại sao một ca sĩ vào nghề từ 16 tuổi như tôi, lại phải mất đến thêm 16 năm nữa mới vươn đến đỉnh cao sự nghiệp. Chắc là cái số nó thế! Đúng quá đi ấy chứ. Nhưng đối với tôi thời điểm này đúng là tràn đầy sự hạnh phúc, bởi mình đã đi qua một chặng đường quá dài và vẫn đang được tiếp tục đi trên con đường thênh thang đó, nó đã bớt gồ ghề nhiều rồi. Được thỏa mãn niềm đam mê của mình mà lại chẳng phải trả giá gì cả, vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa? Trong nghề nghiệp lúc nào tôi cũng cố gắng vận động như nhau cả, nhưng phải đến thời vận thì mới thành. Chuyện tình cảm cũng vậy thôi, tôi cũng tin là số phận đang mỉm cười với mình!

- Chị cũng dập dình mãi chuyện lấy chồng rồi nhé!

- Thì tôi có nói dối đâu. Bố mẹ tôi cũng bắt đầu chán về những sự dập dình của tôi rồi.

- Chị có dự định gì không?

- Từ nay đến cuối năm tôi đầy ắp lịch làm việc. Tuy nhiên, lịch làm việc ấy lại khiến tôi ít phải di chuyển nhiều và có thời gian để gần gia đình, người thân nhiều hơn. Đó là khoảng thời gian quý giá để tôi sắp xếp lại cuộc sống của mình một chút.

- Tôi hỏi chuyện riêng tư tình cảm của chị kìa!

- Thì đó, về thu xếp lại,... xem có thời gian nào đẹp để làm đám cưới không? (cười lớn)

- Đấy. Chị đang hạnh phúc và giấu kỹ đấy nhé.

- Tôi không giấu, nhiều bạn bè biết mà. Nhưng chỉ là tôi không muốn nói nhiều đến anh ấy vì anh không thích. Người đàn ông ấy làm tôi thấy mình nhỏ bé khi đứng bên cạnh. Và anh ấy vững chãi khi tôi tựa vào.

- Chị cũng yếu đuối ghê nhỉ?

- Không hẳn. Người phụ nữ nào cũng vậy thôi, thành đạt ngoài xã hội nên cứ luôn phải gồng mình để tỏ ra mình mạnh mẽ. Bởi thế khi quay về với gia đình, với chồng con cũng cần phải cân bằng lại và quay trở về bản chất phái yếu. Không ai chọn cách lại sống gồng mình tiếp ngay tại chốn riêng của mình cả. Bản thân tôi cũng vậy, bố mẹ tôi vẫn coi tôi như một đứa trẻ, và tôi về nhà là vẫn được hưởng đặc quyền nhõng nhẽo... Và tôi thấy, để cho bố mình, người yêu mình được thấy mình là một cô gái nhỏ cần được che chở, chính là một cách mang lại cho họ một niềm hạnh phúc.

- Chị có thường gặp phải những định kiến xã hội, kiểu như sao lớn rồi vẫn chưa lập gia đình và có con không?

- Có chứ. Nhưng cái may mắn của nghệ sĩ là họ thường quên đi tuổi tác và trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Tôi cũng đã từng cố lờ đi những định kiến xã hội, rằng phụ nữ lớn lên chuyện chồng con là hàng đầu, sự nghiệp là thứ hai... Nhưng chính khi đến giai đoạn mình đã phấn đấu nhiều quá cho sự nghiệp rồi thì mới nghĩ lại, mình cũng cần phải lo cho hạnh phúc của mình thôi. Điều quan trọng nhất và có lý nhất của định kiến xã hội, chính là sức khỏe cho chuyện sinh nở sau này.

- “Anh ấy” của chị đang làm chị thay đổi tư duy đấy à?

- Không. Suy nghĩ của anh ấy khác biệt rất nhiều so với người Việt. Anh ấy cũng không thúc ép tôi phải sinh con. Vấn đề khi tôi yêu anh ấy, tôi nhìn thấy anh ấy đúng là hình mẫu người cha của con tôi mà tôi chờ đợi.

- Điều thuyết phục nhất của hình mẫu này là gì?

- Sự chín chắn trong tính cách và hành động của một người đàn ông.

Tôi bốc đồng mà!

- Giờ quay trở lại chương trình đang hot nhé - the Voice. Ghế nóng của chị và Hồ Ngọc Hà đã góp phần thành công lớn ngay từ khi vừa ra mắt. Nhưng cái lạ nhất mà tôi thấy, Hà Hồ trẻ hơn nhưng lại điềm đạm và tỉnh táo. Còn chị vào nghề lâu hơn, đẳng cấp hơn lại tỏ ra hơi bốc đồng!

- Chương trình này khá trung thực trong khi thực hiện, nó phản ánh tương đối chính xác tính cách của chúng tôi, những huấn luyện viên của chương trình. Theo những gì anh nhận xét về Hà Hồ, tôi cho rằng đó chính là tính cách mà showbiz đã rèn cho cô ấy sau suốt một thời gian truân từ lúc vào nghề. Còn tôi, ít nhiều tôi cởi mở và ít tiết chế về cảm xúc hơn và cũng có đôi phần bốc đồng từ trong tính cách. Nhưng thực sự là tôi không ngại giấu diếm cảm xúc của mình. Cảm nhận thế nào thì ngay lập tức bộc lộ luôn, đấy cũng là con người thật về tôi mà mọi người chưa có nhiều dịp nhìn thấy, nếu như chỉ mới biết tôi qua sân khấu. (Cười lớn!) Tôi thấy không nhất thiết các HLV cứ phải giống nhau, mỗi người một tính cách mới tạo ra sự khác biệt, đa màu sắc cho chương trình.

- Khá nhiều thí sinh chất lượng đã chọn chị làm người hướng đạo. Chị vui không?

- Tôi vui. Sau những gì đã trải qua, và cả sau những phấn đấu đôi lúc mệt mỏi, giờ đây tôi mới nhìn thấy trực tiếp những gì họ nói về tôi và nhìn nhận về tôi ở vấn đề chuyên môn. Tôi cảm ơn các bạn thí sinh đã đặt lòng tin vào tôi, cũng như nhiều nhận định của giới báo chí và khán giả. Nhưng gần đây tôi cũng phải từ chối nhiều cuộc phỏng vấn về The Voice, vì tôi muốn mọi người nhìn thấy những gì tôi làm trước khi nghe những gì tôi nói.

- The Voice xuất hiện khá đúng lúc, thời điểm chúng ta tôn vinh giọng hát. Như thế chị cũng có nhiều đất để thể hiện rồi?

- Và cũng sẽ là một dịp tốt để khán giả có thể tự phân loại ca sĩ sau một thời gian dài chúng ta bị lẫn vào một làng giải trí nặng chiêu trò!

- Thí sinh hát tiếng Anh nhiều, chị lại càng được để ý nhỉ!

- Mọi người đừng băn khoăn nhiều về chuyện tiếng Anh hay tiếng Việt. Thực sự thì nhạc nước ngoài cho các bạn thí sinh một nguồn ca khúc có thể khoe giọng và cá tính riêng nhiều hơn là ca khúc tiếng Việt. Đó là một thực tế. Một người hát tiếng Anh tốt cũng là sự xuất hiện cần thiết ở thời điểm này, nếu chúng ta còn mong muốn họ được hội nhập bên ngoài nữa chứ. Đừng lo là họ hát tiếng Việt sẽ không tốt, trên cương vị một người đã từng hát nhiều ca khúc ngoại quốc, tôi sẽ chỉ cho các bạn thí sinh điều gì mình nên học hỏi sau khi nghe và hát nhạc quốc tế để áp dụng vào việc xử lý ca khúc tiếng Việt.

- Sau The Voice chị có dự tính gì không?

- Tôi sẽ làm một liveshow lớn cho riêng mình với đạo diễn trẻ Việt Tú vào dịp cuối năm. Tôi chưa muốn tuyên bố gì trước về show diễn này, nhưng tôi muốn dồn toàn tâm toàn ý vào nó từ thời điểm này.

- Tôi nhớ, chị là ca sĩ duy nhất trình diễn trong “Không gian âm nhạc”, làm toàn bộ khán phòng, già và trẻ đứng dậy nhảy nhót theo chị trong suốt 20 phút kết thúc chương trình. Chỉ tiếc là chỉ có hơn 300 người biết điều đấy nhỉ! Liệu chị có dự định làm cho 3.000 người trong liveshow của mình sẽ tiếp tục đứng dậy nhảy nhót như thế nữa không?

- Tại sao không? Tôi nhớ nhiều những cái nắm tay của những khán giả lớn tuổi sau chương trình “Không gian âm nhạc” và họ nói với tôi rằng: Thu Minh trình diễn trực tiếp hay hơn rất nhiều lần họ tưởng tượng. Tôi thích được khen như vậy. Và tôi cũng thích mình có những chương trình độc diễn để có thể dốc hết sức lực và giọng hát để tận hiến như thế. Tôi cũng chỉ dự định làm liveshow “One night only” - duy nhất một đêm... vì cái kiểu hát của tôi, không thể giữ giọng hát cho đêm thứ hai một cách hoàn hảo. Tôi bốc đồng mà!

- Cảm ơn và chúc chị tiếp tục thành công!

Text: Bach Van
Photo: Tuan.FR
Producer: C.H
Assistant: Ly Binh Son
Stylist: Maruko
Make up & Hair: Tuan Tu


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét